Mãn Đường Hoa Thải

Chương 139 : Thư phường

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 00:20 22-01-2025

Quắc Quốc phu nhân phủ. Minh Châu vòng qua hành lang dài, bước vào khuê phòng thơm ngát. "Dao Nương." "Suỵt." Dương Ngọc Dao đứng dậy, khoác thêm áo, ra ngoài bình phong, kéo Minh Châu sang phòng bên, nhỏ giọng nói: "Qua đây nói, đừng đánh thức hắn." Nàng tự giác thú vị, không nhịn được cười, bồi thêm: "Đừng đánh thức đệ đệ của ta." "Vâng." Minh Châu cũng thấy buồn cười, khẽ bẩm: "Là Dương Chiêu đến tặng lễ." "Ta không rảnh gặp hắn, về sau hắn lại cầu quan, cứ bảo hắn viết chức vị muốn nhậm vào lễ đơn, đỡ phải dài dòng." Minh Châu nhận lệnh, xoay người định rời đi, thì nghe thấy động tĩnh từ sau bình phong, là Tiết Bạch đã thức dậy. "Đánh thức lang quân rồi sao?" "Có phải là Dương Chiêu đến không?" Tiết Bạch hỏi, "Ta sẽ gặp hắn một chút." Chiếc giường ở đây rất thoải mái, hắn ngủ một giấc thật sâu, vừa thức dậy đã cảm thấy thần thanh khí sảng, ung dung tự tại, trông chẳng khác nào nam chủ nhân của phủ đệ này vậy. Sau khi chỉnh trang xong, Tiết Bạch đến đại sảnh tiền viện gặp Dương Chiêu, phong thái càng giống như chủ nhân tiếp đãi khách. "Để Quốc cữu chờ lâu rồi." "Ấy, ta là Quốc cữu, ngươi cũng là Quốc cữu, huynh đệ với nhau không cần khách sáo như thế." Dương Chiêu lại tỏ ra thân thiết như xưa, thậm chí muốn bước tới nắm lấy tay hắn, nhiệt tình nói: "Nhất định phải gọi ta là 'A huynh', ta lớn hơn ngươi vài tuổi, gọi ngươi là 'A Bạch', có được không?" "Do A huynh làm chủ." Sau một hồi chuyện trò thân tình, Dương Chiêu ngồi xuống ghế, quả thực lần này là đến tìm Tiết Bạch, hắn trầm ngâm nói: "Gần đây, trong thành Trường An xảy ra nhiều chuyện rối ren, nghe nói các binh sĩ đến từ Phạm Dương giết người khắp nơi..." Trong số các quan lại mà Tiết Bạch quen biết, Dương Chiêu là người có lập trường phóng khoáng nhất, chỉ quan tâm đến lợi ích, không để ý đối phương thuộc phe Hữu tướng, Đông Cung hay Dương đảng. Lần này hắn nói đến "giết người khắp nơi", chắc chắn là bị An Lộc Sơn ngáng đường. "Tạp Hồ quả thật có chút ngang ngược." Tiết Bạch đáp. Ánh mắt Dương Chiêu sáng lên, càng thêm chân thành, nói: "Ngươi đã ngăn cản tạp Hồ nhận mẫu trong ngự yến Trung thu, chỉ e hắn sẽ ghi hận ngươi, sau này ngươi phải cẩn thận." "Gần đây ta chỉ chuyên tâm chuẩn bị Xuân thí, những chuyện trong triều không phải là thứ mà một kẻ bạch thân như ta có thể quản." "Không thể nói vậy, tài hoa của ngươi cao như thế, lấy trạng nguyên không thành vấn đề, vào triều làm quan vài năm, ngươi sẽ nhanh chóng đuổi kịp ta." Dương Chiêu cười nói: "Ta cũng phải mau mau thượng tiến mới được." Tiết Bạch thuận theo lời hắn, hỏi: "A huynh có dự tính gì không?" "Bùi công đã lập công trong việc thu thuế muối ở Hà Đông, có thể được chuyển làm Quang Lộc Đại phu. Vương Hồng sớm đã nhòm ngó chức Ngự Sử Đại phu, để đổi hồng bào thành tử bào. May mắn thay, chúng ta đều có giao tình tốt với bọn họ, chuyện này gần như đã được dàn xếp." Đủ thấy, con đường làm quan của Bùi Khoan sắp đến hồi kết. Dù Tiết Bạch đã giúp hắn liên hợp với Dương đảng, lập xuống công lao, nhưng đến lúc phân chia lợi ích, ngay cả Dương đảng cũng tính ép hắn giao ra thực quyền của Đài Ngự Sử để chuyển sang một hư chức. Không còn cách nào khác, người càng được kỳ vọng làm Tể tướng, càng được mong sẽ lên tiếng thay Hà Đông trong triều, hoàng đế lại càng kiêng kỵ, đàn áp hắn. Đến giờ phút này, đã không còn liên quan đến năng lực hay phẩm chất nữa, nhận một hư chức rồi về quê an phận là con đường sống duy nhất, nếu không đợi đến khi An Lộc Sơn củng cố quyền lực, có lẽ ngay cả mạng sống cũng không giữ được. Tiết Bạch thở dài, khẽ gật đầu, nói: "Chờ Vương Hồng khoác tử bào, A huynh định tranh chức Ngự Sử Trung Thừa sao?" "Đúng." Dương Chiêu hào hứng, lộ ra chút thô tục, nói: "Đúng lúc này, tạp Hồ lại xuất hiện, định cướp chức Ngự Sử Đại phu." "Đồ tạp Hồ này." Tiết Bạch mắng, "Vậy Tiết độ sứ lưỡng trấn của hắn có định từ nhiệm không?" "Tất nhiên là kiêm nhiệm. Từ trước đến nay chỉ có cướp quyền, làm gì có chuyện nhường quyền?" Lý Long Cơ dùng người luôn thích tập quyền, thường giao cho người mình tin tưởng nhiều chức vụ, như Lý Lâm Phủ và Vương Hồng đều kiêm nhiệm hơn hai mươi chức. Dương Chiêu cũng không kém, trong một năm kiêm mấy chức, từ thanh bào, lục bào đổi thành thiển hồng bào, giờ còn muốn đổi sang thâm hồng bào, đều là nhờ Tiết Bạch giúp Dương Tiêm phát đạt. Đôi khi Tiết Bạch ngẫm lại, ngoại trừ nhận được chút danh vọng, nhân mạch, thánh quyến, cùng với danh nghĩa nghĩa đệ của Quý Phi, đến nay hắn vẫn chỉ là một kẻ bạch thân, vất vả trăm bề, nhưng thành quả còn không bằng Dương Chiêu. "Tạp Hồ quá tham lam, ăn trong nồi còn muốn thò tay vào bát của Vương Hồng và A huynh?" "Chính xác." Dương Chiêu vỗ đầu gối, giận dữ nói: "Tạp Hồ dám bắt nạt huynh đệ chúng ta, phải dạy cho hắn một bài học! A Bạch, ngươi thông thạo tin tức, có biết chi tiết về vụ giết người của kình tốt Phạm Dương không?" "Chuyện này không phải tầm thường, tốt nhất đừng dính vào." Tiết Bạch vẫn giữ thái độ không liên quan, ngả người ra sau, nhưng trong lòng lại có chút cảnh giác. Trương Đinh, Dương Hồi, Dương Chiêu đều lần lượt đến hỏi hắn, chứng tỏ về phương diện “trí thân sự ngoại” hắn tỏ ra rất kém cỏi, để người khác phát hiện mình có liên quan đến chuyện này. Thứ nhất là quá nổi bật, thứ hai là những người có dã tâm vốn đã nghi ngờ hắn là Tiết Tú chi tử, sau lưng ẩn tàng thế lực. Quả nhiên, Dương Chiêu đã nhận định hắn biết chút gì, tiến đến gần, hạ giọng nói: "Ngươi còn không tin tưởng huynh sao? Nếu biết điều gì, từ miệng ngươi đến tai ta, tuyệt đối không để người khác nghe thấy." "A huynh sao lại chắc rằng ta biết gì đó?" "Nếu không phải như thế, tại sao đêm qua ngươi lại nhờ Tam Nương ngăn cản tạp Hồ nhận thân?" "Được rồi." Tiết Bạch bất đắc dĩ, đành phải nói thật: "Tháng tư, ta chế tạo cự thạch pháo tặng cho Tiết độ sứ tứ trấn Vương Trung Tự, chúng ta từng bàn về tạp Hồ, Vương Trung Tự cho rằng hắn 'hình tướng dĩ nghịch, can đảm đa tà', sớm muộn sẽ gây đại loạn." "Thật sao?" Dương Chiêu quả thực đã đi tra qua An Lộc Sơn, nói: "Trương Cửu Linh cũng từng nói như vậy." "Bất luận thế nào, giữa hai đại tướng biên trấn này không hề hòa thuận, chắc hẳn tạp Hồ rất kiêng dè Vương tướng quân." Dương Chiêu bừng tỉnh, nói: "Khó trách, tạp Hồ vừa đến Trường An đã chém giết người Hồi Hột dưới trướng Đông Cung, nguyên lai là vì đối phó Vương Trung Tự." "Không sai, Sóc Phương gần Hồi Hột nhất, Ca Nô nhất định lợi dụng chuyện này đổ oan cho Vương Trung Tự." "A Bạch không hổ là trí nang của Dương gia, ta biết hôm nay đến đây không sai mà." Dương Chiêu cười lớn, rồi trầm ngâm nói: "Vương trung thừa có trách nhiệm giám sát bách quan, tạp Hồ lòng lang dạ thú, lẽ nào không phát hiện sao?" "Chuyện này không liên quan đến chúng ta, hơn nữa Vương Hồng cũng là môn hạ của Ca Nô, há sẽ ra tay đối phó An Lộc Sơn?" Tiết Bạch lắc đầu, nói: "Chúng ta không quản nổi, tốt nhất đừng gây rắc rối." Dương Chiêu chỉ nghĩ đến thăng quan tiến chức, không bận tâm chuyện khác, nhãn châu đảo liên tục, tính xem nên làm thế nào khiến Vương Hồng cáo An Lộc Sơn một trạng. Thậm chí đến lời lẽ hắn cũng đã nghĩ kỹ, "Làm sao có thể để một con lợn béo vô sỉ trèo lên đầu Vương trung thừa chứ?" ~~ Tiễn khách xong, Tiết Bạch ngồi một mình trong sảnh suy nghĩ một lúc. An Lộc Sơn còn ở trên triều ít nhất một hai tháng nữa, trong khoảng thời gian này chắc chắn sẽ cùng Đông cung công kích lẫn nhau, bây giờ thêm cả Vương Hồng và Dương Chiêu tham gia khuấy động, tình hình xem như đã cân bằng. Ai thắng ai bại, hắn không thèm quan tâm, chỉ nghĩ bảo vệ Bùi Khoan và Vương Trung Tự. Không nói đến tư lợi, Bùi Khoan hiện là người trong các đại tộc Hà Đông có khả năng bái tướng nhất, dù cho tiền đồ có bị cắt đứt, cũng không nên đẩy hắn vào đường cùng, không cần thiết phải cố ý kích động mâu thuẫn địa phương chỉ vì bầu không khí triều đình đang tồi tệ; Vương Trung Tự hiện đang tấn công Thạch Bảo thành, liên lụy đến toàn bộ cục diện Tây Bắc, hơn nữa còn là người duy nhất có thể trấn áp An Lộc Sơn lúc này, nếu mạo muội loại bỏ hắn, chẳng khác nào tự phá tường thành, tự chặt cánh tay của mình, điều đó lại càng không nên. Có lúc hắn cũng không hiểu Lý Long Cơ rốt cuộc nghĩ gì, nếu thực sự nghi kỵ, thì không nên giao quyền của Tứ trấn Tiết độ sứ cho một người duy nhất. Kết quả là vừa giao quyền, vừa mặc kệ Lý Lâm Phủ cùng An Lộc Sơn điên cuồng đối phó Vương Trung Tự. Nói trắng ra chính là mê tín tập quyền, đối đãi hạ thần như đối đãi nữ nhân, lúc yêu thì sủng ái hết mực, lúc ghét thì trở mặt vô tình. Giẫm đạp quy tắc, hành động tùy hứng, vạn sự chỉ dựa trên sở thích của một cá nhân. Tiết Bạch cũng đành bất lực, với tư cách một kẻ bạch thân, hắn đã dốc hết sức nhưng cuối cùng chỉ có thể chữa phần ngọn, không trị được phần gốc. Những chuyện tranh tranh đấu đấu, hắn đã làm quá nhiều, cũng đến lúc phải thu mình lại. Chi bằng nhân khoảng thời gian chó cắn chó này, làm vài việc của riêng mình, chuẩn bị cho tương lai thay đổi những tệ nạn lâu đời trong quốc gia. ...... “Ủa? Đường huynh thật sự đến gặp ngươi sao?” Dương Ngọc Dao bước vào sảnh, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ ngươi lại gây ra chuyện lớn gì nữa?” “Đến cả Tam tỷ cũng nói vậy.” Tiết Bạch đáp: “Hắn chỉ là muốn mưu quan, đến hỏi kế sách của ta, dù sao hiện giờ ta cũng là trí nang của Dương gia.” “Tam tỷ cái đầu ngươi, nơi này đâu có người ngoài, ta còn muốn xem trí nang của ngươi chứa bao nhiêu thứ hay ho đây.” Giỡn thì giỡn, Dương Ngọc Dao cũng có chính sự muốn bàn, nói tiếp: “Vừa rồi Ngọc Hoàn phái người tới đây, đặc biệt khen ngợi ngươi. Nói rằng Dương gia nam đinh ít ỏi, mấy huynh đệ lại không nên thân, sau này còn phải nhờ ngươi giúp đỡ nhiều.” “Với ân sủng của Dương gia hiện tại, há lại cần ta giúp đỡ? Là ta được các tỷ tỷ bảo bọc che chở.” Tiết Bạch nói: “Sau này, nếu có thể lập kế hoạch lâu dài cho Dương gia, mới coi như trả được chút ân tình.” “Miệng lưỡi thật ngọt.” Dương Ngọc Dao khẽ nói vào tai hắn: “Ngươi chăm chỉ đối đãi tốt với ta đã là báo đáp.” “Ta cũng có chính sự muốn bàn với Tam tỷ, chúng ta mở thêm một sản nghiệp nữa, được không?” “Còn có sản nghiệp tốt gì sao? Không nói đến thuế muối, chỉ riêng lợi nhuận hàng năm của Phong Vị Lâu cũng quá đủ rồi, bây giờ ở Trường An thành đấu phú, ít có ai đấu lại ta.” Dương Ngọc Dao xác thực là kẻ tham tài, không chỉ có sản nghiệp, quà hiếu kính, mà còn lợi dụng việc làm mối cho hoàng tử và công chúa để vòi tiền. Nàng cũng háo sắc, nên mới bị Tiết Bạch làm cho mê muội như vậy. Hiện tại cùng mỹ thiếu niên kiếm tiền cho mình nói đến những sự tình này, đôi mắt nàng không khỏi sáng lên, trong lòng hớn hở rộn ràng. “Lợi nhuận của Phong Vị Lâu, ta còn chia một phần cho Ngọc Hoàn làm tiền mua son phấn, bằng không ngươi nghĩ nàng dễ dàng nhận ngươi làm nghĩa đệ thế sao?” Tiết Bạch nói: “Sản nghiệp lần này kiếm không phải tiền, mà là để đổi lấy sự an ổn trong tương lai.” “Ồ?” “Nói đơn giản, chúng ta có thể mở một thư phường, tạo giấy, khắc bản, trước mắt bán một chút cố sự về hầu tử kia, sau này có thể bán thêm sách khoa cử.” “Ngươi muốn mở thư phường chơi, việc gì phải rào trước đón sau? Cứ mở đi.” Dương Ngọc Dao nghe ra không phải sản nghiệp kiếm nhiều tiền, hứng thú giảm bớt, nhưng điều hiếm thấy là nàng đoán được dụng ý của Tiết Bạch, ôn nhu bảo: “Nếu cần vốn, ngươi tự tìm Đặng quản sự mà lấy, vẫn làm dưới danh nghĩa Quắc Quốc phu nhân, xem ai dám gây khó dễ cho ngươi.” Quả không hổ danh “Hùng Hồ”, nàng hào sảng và dứt khoát đồng ý, tiết kiệm cho Tiết Bạch không ít lời giải thích. “Vậy ta đi làm ngay đây.” “Hử?” Dương Ngọc Dao hừ nhẹ một tiếng. “Không bằng, làm việc khác trước đã?” “Tam tỷ, quan hệ giữa chúng ta giờ khác rồi, tốt nhất cả hai nên tự trọng.” Dương Ngọc Dao thấy hắn làm bộ nghiêm túc lại càng thấy thú vị, liền thò tay qua, hỏi: “Khá lắm yêu quái, đây gọi là tự trọng sao?” “Tự trọng trong lòng.” Dương Ngọc Dao càng cảm thấy buồn cười, nhưng không ngờ trêu đùa một hồi, Tiết Bạch lại xem chuyện kết nghĩa tối qua là thật, điều này khiến nàng dần dần lo lắng, sợ rằng giúp hắn một phen lại bị thua thiệt. “Ngươi đừng làm loạn nữa.” “Phải là Tam tỷ đừng làm loạn nữa, tỷ đệ không nên vượt quá giới hạn.” “Được rồi.” Dương Ngọc Dao hơi không cam lòng cắn môi, khẽ ghé vào tai Tiết Bạch nói: “Thật đừng đùa nữa được không? Ngươi tốt với ta một chút thôi! Hảo ca ca.” “……” Qua Trung thu, mặt trăng dường như càng tròn hơn. ~~ Sau ba ngày, Tiết Bạch trở lại Đỗ trạch. Chuyện xảy ra trong ngự yến Trung thu đã lan truyền giữa các quan lại, mặc dù ảnh hưởng cụ thể vẫn chưa rõ ràng, nhưng qua một số việc nhỏ nhặt cũng có thể cảm nhận được đôi chút. Tỉ như, Lư Phong Nương càng thêm nhiệt tình làm mai. “May mà tiểu tử ngươi không chịu thua kém, huynh tẩu ta đã đặc biệt đến nhận lỗi, nói rằng trước đây vì tin lời đồn nhảm nên hiểu lầm ngươi. Hiện giờ họ vẫn muốn gả nữ nhi cho ngươi, nhưng tất cả đều tùy thuộc vào ý muốn của ngươi.” “Tấm lòng của bá mẫu, điệt nhi vô cùng cảm kích. Chẳng qua là các nghĩa tỷ từng nói, sẽ thay ta lo liệu hôn sự, e rằng ta không tiện bàn chuyện này nữa.” Lư Phong Nương cỡ nào tiếc nuối vì không thể cùng Tiết Bạch thân càng thêm thân, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể trách huynh tẩu không đủ bản lĩnh, đánh mất một chàng rể tốt như vậy. Ngoài ra, tuy rất muốn hỏi xem mối quan hệ giữa Tiết Bạch và Quắc Quốc phu nhân có trong sạch hay không, nhưng nàng không tiện mở lời. Càng khó mở lời hơn là hai đứa con gái của nàng vẫn thích chạy đến trong phòng của Tiết Bạch. ...... “Thư phường?” Nghe xong kế hoạch của Tiết Bạch, Đỗ Cấm đầu tiên là khẽ nhíu mày. Hiện Phong Vị Lâu đang trong giai đoạn phi tốc khuếch trương, nàng bận đến tối mắt tối mũi. Tiết Bạch sớm đã tính toán kỹ càng, hỏi: “Thư phường giao cho Xuân nương đến làm, thế nào?” Đỗ Xuân mỗi lần nghe hắn gọi như vậy đều có chút bối rối, nhất là khi có mặt muội muội. Nhưng về chính sự, nàng lại cảm thấy rất hứng thú. “Cũng được.” Đỗ Cấm nói: “Phong Vị Lâu ta vẫn quản được. Thư phường mới lập, có thể để Đạt Hề Doanh Doanh hỗ trợ đại tỷ.” Sau đó, Tiết Bạch trình bày suy nghĩ của mình về việc này. “Việc này chúng ta không cần đặt mục tiêu kiếm lời, thậm chí lỗ cũng không sao. Quan trọng là nâng cao công nghệ tạo giấy và khắc bản, nhằm giảm xuống chi phí đọc sách. Lợi ích có thể không thấy được trong ngắn hạn, nhưng mục đích dài hạn của ta là dần dần có thể kiểm soát dư luận. Thêm vào đó, sẽ có nhiều học sinh nghèo được hưởng lợi, đọc sách không còn là đặc quyền của các thế gia, qua nhiều năm tháng, những sĩ tử hàn môn này sẽ hình thành một thế lực mới…” Đỗ Cấm mơ hồ nhận ra việc này mưu đồ không nhỏ, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy hắn thật cao thượng. Đỗ Xuân thì không suy tính quá nhiều, nàng cẩn thận lắng nghe những gì Tiết Bạch nói, rồi hỏi: “Ngày mai ta đến Đông Thị trực tiếp mua lại vài tiệm sách và xưởng giấy, được chứ?” Tuy nàng trông ôn ôn nhu nhu, nhưng thực tế lại là người quản lý tài chính của Phong Vị Lâu, xử lý đều là những khoản tiền lớn, khi thật sự bắt tay vào việc, nàng không hề thiếu khí phách. Tiết Bạch lúc này cũng không khỏi nhìn nàng bằng con mắt khác, nói: “Được, về phần công nghệ, ta có chút kinh nghiệm, kế đó ta sẽ chỉ rõ con đường cải tiến công nghệ…” Sau khi bàn xong kế hoạch sơ bộ, Đỗ gia tỷ muội liền trở về phòng, đêm ấy, các nàng lại không đến tìm hắn. Nhưng đến trưa hôm sau, Đỗ Xuân đã nắm rõ được đầu mối về thư phường. “Ta đã cho người tìm hiểu ở Đông Thị, những người có thể mở cửa tiệm sách thường có bối cảnh khá lớn, nhưng vừa hay có một thương nhân định bán lại cửa hàng. Chúng ta đi xem thử nhé?” “Mau vậy đã tìm được rồi?” “Nhị nương tối qua đã gửi thực hạp để Đạt Hề cho người đi dò la.” Đỗ Xuân dẫn Tiết Bạch lên xe ngựa, vừa đi vừa tỉ mỉ giải thích. “Thương nhân này tên là Khương Trừng, người Xuyên Thục, xuất thân từ nghề làm giấy, ở Đông Thị mở cửa hàng, trong hậu viện có một xưởng sản xuất. Trước đây hắn chủ yếu cung cấp giấy bạch đằng cho triều đình dùng trong công văn, nhưng những năm gần đây, triều đình nhiều lần cắt giảm chi phí giấy, việc làm ăn của hắn dần sa sút, nên quyết định bán lại sản nghiệp ở Trường An…” Khi nàng đang nói, xe ngựa thoáng lắc lư, Đỗ Xuân đổ vào lòng Tiết Bạch, hắn liền thuận tay ôm lấy nàng. Hôm nay nàng mặc một bộ nam trang, là để tiện xuất hành, tuy vậy vẫn dễ nhận ra nàng là một thiếu nữ dịu dàng xinh đẹp, trên người còn thoang thoảng hương thơm, vì không quen thân mật vào ban ngày, nên nàng cúi đầu thấp xuống. “Đêm qua sao không đến?” “Đừng nhắc chuyện đó.” Đỗ Xuân bối rối, định né tránh, nhưng do dự một chút lại tựa vào lòng Tiết Bạch, nhẹ giọng nói: “Ta đâu phải chỉ vì ham vui mới đến tìm ngươi, mà là vì… trong lòng có ngươi.” Từ khi quen biết đến nay, đây là câu tình thoại duy nhất của nàng, ý tứ rất rõ ràng, nàng không muốn hắn quá vất vả, hy vọng có thể giúp đỡ hắn nhiều hơn. Sau đó, nàng sửa sang lại y phục, nắm tay Tiết Bạch rồi tiếp tục nói: “Triều đình hàng năm cắt giảm chi phí giấy, là vì công văn và chiếu chỉ chỉ dùng giấy bạch đằng, các xưởng giấy chặt phá cổ đằng, nguyên liệu ngày càng hiếm, giá cả ngày càng tăng, dẫn đến tình trạng thiếu giấy. Bây giờ thì chủ yếu dùng vải bạch biên, vải bài, giấy đằng tiến cống từ các vùng như Anh Châu, Hàng Châu, giá của vẫn rất đắt đỏ. Còn dân gian thì chủ yếu dùng giấy hoàng ma, giấy cát và giấy trúc.” “Đã có giấy trúc rồi sao?” Tiết Bạch ngạc nhiên hỏi, “Ta lại ít thấy xuất hiện.” “Có chứ, chỉ là giấy trúc thô sơ, không đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ. Muốn in sách, vẫn phải chọn giấy bạch đằng đắt tiền…” Hai người đang trò chuyện, xe ngựa đã chạy đến Đông Thị, rẽ vào con ngõ chuyên bán sách. Tiết Bạch vén rèm nhìn ra, khách mua sách phần lớn là con cháu nhà quyền quý, đi cùng người hầu kẻ hạ. Thời buổi này, đến cả hàn môn còn khó lòng mua nổi sách, nói gì đến dân thường. Cũng đã đến lúc bắt đầu thay đổi từng chút một, con đường này sẽ chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng mọi việc trong thiên hạ đều cần sự kiên nhẫn lớn lao. __________ *'hình tướng dĩ nghịch, can đảm đa tà': hình dáng đã nghịch ngợm, trong lòng cũng đầy rẫy điều tà. *giấy hoàng ma: 黄麻纸 làm từ giấy gai nhuộm bằng nước chiết xuất từ cây hoàng bá. *giấy cát: 葛纸 làm từ hoa giấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang